Mỗi người có những nhân duyên khác nhau để tiếp xúc được với đạo. Có người tiếp nhận đạo lý bằng sự nghiên cứu kinh sách, có người nhờ lắng nghe pháp thoại, có người thì thực hành thiền quán, có người chỉ cần thấy một chiếc lá rơi hay nghe một câu nói bình dị mà trực nhận ra lẽ thật của cuộc sống, v..vv… Đối với tôi, thì nhờ vào sự thao thức tìm cầu học hỏi đạo lý nên có chút duyên lành gặp được các bậc minh sư chỉ giáo.

     Gặp gỡ mỗi vị Thầy đều được khai thị cho tôi khác nhau, nhưng vị Thầy đặc biệt nhất trong đời của tôi đó là Hòa Thượng Viên Minh, mà mọi người hay dùng từ ngữ gần gũi là Thầy Viên Minh. Trước khi gặp Thầy, tôi đã đọc quyển sách Thực Tại Hiện Tiền, những lời dạy của Thầy trong sách đã giúp cho tôi sáng ra nhiều thứ. Thế là lần đầu tiên vào một buổi chiều nọ, đầu năm 2009 tôi xin đến để gặp Thầy học đạo, sau gần 2 giờ đàm đạo tôi nghe tiếng chuông báo đến giờ công phu chiều tức là ngồi thiền tụng kinh, nên tôi xin phép Thầy ra về để cho Thầy đi công phu. Thầy liền nói rằng: Tôi đang ngồi nói chuyện với thầy cũng là công phu rồi đó. Thưa quý vị, chỉ một câu nói bình dị như thế mà đối với tôi là lời khai thị đặc biệt. Bởi vì, qua những năm tháng tu hành, tôi đã hình thành quan điểm rằng, tu thì phải có thời khóa ngồi thiền, niệm Phật, tụng kinh, lạy Phật… chứ đâu phải ngồi đó nói chuyện với nhau! Tuy nhiên, sau khi nghe Thầy nói như thế khiến tâm tư tôi bừng sáng về sự tu hành của mình trong đời sống.

     Và từ đó, tôi thường xuyên qua lại tham vấn, học hỏi từ các khoá giảng của Thầy, cũng như sự cảm nhận giữa tôi và Thầy rất thân thiết gần gũi, như đã từng quen biết nhau từ thủa nào! Tôi nói như thế, là vì mỗi khi được ngồi đàm đạo với Thầy thì rất là thoải mái tự nhiên, không bị ảnh hưởng bởi khoảng cách hạ lạp, giáo phẩm, chức vụ, tông phái mà thay vào đó là sự đong đầy ấm áp tình pháp hữu, tình Thầy trò, thế thôi!

     Sau đó, tôi có duyên qua Mỹ định cư hoằng pháp, và tôi đã thỉnh Thầy đến Tu Viện Đạo Viên do tôi sáng lập để thuyết giảng. Hai Thầy trò đã dành một buổi để đi bộ trong rừng với nhau, sáng ngày hôm đó, có một anh phật tử mời chúng tôi về nhà anh ấy thăm, và anh tặng Thầy một quyển sách từ điển phật học rất dày, và nặng do một vị sư nào đó biên soạn. Anh ta nói với Thầy, “quyển từ điển này hay lắm,con kính tặng Hòa Thượng đem về tham khảo, nghiên cứu”. Thầy nói: “Thầy còn đi giảng nhiều nơi, quyển từ điển này thì nặng nên không tiện mang theo”. Sau đó, tôi và Thầy đi ra ngoài bờ rừng, Thầy chỉ tay vào rừng cây và nói với tôi rằng: con thấy ở đây, rừng cây, mây trời, chim chóc đều là từ điển phật học hết, đâu nhất thiết phải xem từ điển nào nữa”. Trời đất ơi! Lại là một câu nói bình thường giản dị nữa, không có ngôn từ Phật pháp cao siêu gì cả mà lại đánh thức tâm hồn tôi thể nhập vào với pháp sống động mới mẽ đang là… Từ đó, tôi mới vỡ lẽ rằng, pháp là luôn luôn thiết thực với hiện tại (Sanditthiko) chứ không phải trước đó vài phút hoặc là sau đó vài giây. Các pháp đang có mặt đó, ta chỉ cần lặng lẽ hồn nhiên quan sát thì sẽ thấy ra. Những kiến thức hàn lâm khô cứng mà ta đã nghiên cứu, học hỏi, vay mượn từ kinh sách, từ người khác đôi khi nó lại trở ngại che mờ cái thực tại đang là. Hãy để đôi bàn tay của ta không nắm giữ một vật gì trong tay, thì bàn tay ta sẽ tự động làm được mọi thứ.

     Khi ta nhận ra được mọi sự hiện hữu đang diễn ra đều là pháp đang thuyết thì ta không còn kẹt vào tôn giáo, tông phái, pháp môn tu tập của riêng ai, mà chỉ trân quý và biết ơn mọi nhân duyên trong cuộc đời này. Do đó, người đến được với đạo không căn cứ ở trình độ nhận thức, tuổi tác, giới tính hoặc năm tháng tu hành, mà tùy thuộc vào sự thao thức tu học, tinh tấn đúng mức, nhạy bén tiếp nhận và nhân duyên thù thắng vốn có của hành giả.

     Trải qua mấy năm tiếp xúc học đạo với Thầy, tôi luôn mang ơn Thầy hai câu nói bình dị mà tôi đã trình bày ở trên như là lời khai thị cho cuộc đời tu hành của tôi. Cách đây vài tuần, tôi đã gọi điện thoại để thăm hỏi sức khỏe của Thầy và kể lại câu chuyện học đạo đặc biệt này cho Thầy nghe, Thầy rất hoan hỷ! Tôi cũng được biết Hội Huyền Không rằm tháng 02 âm lịch năm tới (2023) là ngày kỷ niệm 50 năm thành lập Chùa Huyền Không, 60 năm Thầy xuất gia và mừng thọ Thầy cùng với Hoà Thượng Giới Đức tròn 80 tuổi. Con rất hoan hỷ xin được chia sẻ với các bạn đồng tu một vài cảm nhận của mình, khi được duyên lành học đạo với Thầy như là lời trình pháp. Con kính chúc Thầy, quý sư và các bạn đồng đạo luôn luôn được mạnh khỏe và an vui!

Hoa Kỳ, ngày 19/08/2022

Viên Ngộ